Cuộc đời tôi là những lần đi xin việc

rocky_karate

Chuyên Gia Ngân Hàng
25 tuổi tôi không có gì trong tay: tiền không, việc không, tình không, bạn cũng không. Nhiều lúc nhìn các bạn đi lấy chồng, con cái hết cả rồi nhìn lại mình chẳng hiểu số mình nó ra làm sao nữa.

Tôi năm nay 25 tuổi, tốt nghiệp đại học. Lúc còn đi học tôi ước mơ sẽ được sống ở đất nước Nhật Bản hoặc đi làm kiếm tiền để du lịch sang Nhật, tôi đã ấp ủ nhiều mong ước, hoài bão và nhanh chóng học xong ra trường đi làm. Thực tế lại hoàn toàn ngược lại, trong thời buổi khó khăn này kiếm việc thật khó. Mới ra trường hăm hở vác hồ sơ đi xin việc khắp nơi, nộp hàng trăm bộ hồ sơ mà kết quả chẳng ra làm sao, ngành tôi học khá khó xin việc: Thẩm định giá. Nếu không có kinh nghiệm hay quen biết thì có lẽ không bao giờ làm đúng chuyên ngành. Các bạn cùng lớp tôi hầu hết làm trái ngành, chỉ có 1/3 đúng ngành vì có người quen.

Lần đầu tiên tôi nộp hồ sơ vào một ngân hàng, được gọi đi phỏng vấn tôi rất tự tin, cuộc phỏng vấn làm tôi tin tưởng mình sẽ được nhưng kết quả mới thất vọng làm sao. Bạn lớp trưởng có mối quan hệ từ trước với trưởng phòng nên được nhận còn tôi và một số bạn khác bị loại. Đi đến công ty nào họ cũng yêu cầu kinh nghiệm, một sinh viên mới ra trường lấy đâu ra kinh nghiệm. Hồi sinh viên tôi cũng đi làm thêm nhưng chỉ là những kinh nghiệm của công việc bán hàng, PG, thu ngân... mà thôi. Sau một thời gian chạy vạy khắp nơi tôi cũng xin được một công việc trái ngành: nhân viên thị trường cho một loại nước mới ra.

Công việc vất vả mà lương thấp, không hỗ trợ gì thêm, đi ngoài đường suốt ngày, có nhiều hôm còn đi các tỉnh, về trong ngày rồi làm đến 9, 10 giờ tối. Sống ở Hà Nộ với mức lương đó không đủ, bố mẹ thương tôi vất vả không cho làm về nhà bố mẹ nuôi. Tôi không muốn ở nhà, muốn đi làm, tự lâp, thử sức mình nên bố mẹ lại phải phụ thêm. Sau đó vì áp doanh số mà mặt hàng cũng khó bán nên tôi xin nghỉ. Lại tiếp tục đi tìm công việc khác, nộp hồ sơ mấy chục bộ mới có công ty gọi phỏng vấn.

Tôi lại đi làm không lương cho công ty bất động sản. Thời buổi này bán làm sao được bất động sản. Ngày nào tôi cũng lên mạng tìm việc, nộp hồ sơ qua mail, rồi hồ sơ giấy. Cuối cùng cũng có công ty đúng chuyên ngành gọi tôi phỏng vấn. Mừng quá, qua cuộc phỏng vấn tôi tin chắc rằng mình sẽ được nhận. Làm rồi mới thấy nó không như những gì mình nghĩ, công ty có vài ba người, giám đốc trả lương có 2 triệu đồng/ tháng, đi làm xa hơn 10 km, môi trường quá tẻ nhạt.

Tôi làm cùng phòng với một chị là bồ của giám đốc. Suốt ngày phải nhắm mắt làm ngơ những hành động chướng tai gai mắt khó hiểu ấy. Mặt khác công việc chỉ dùng rất ít đến kiến thức tôi học mà chủ yếu là chân sai vặt, nói dối giúp họ, nhiều hôm làm qua trưa nhịn cả cơm. Đến công ty làm những gì mới không liên quan đến chuyên ngành của tôi, họ cũng chẳng dạy bảo hay hướng dẫn gì, để tôi tự mày mò không hiểu thì hỏi nhưng cũng chỉ được trả lời qua quýt cho xong.

Quá chán nản và thất vọng về môi trường làm việc, tôi quyết định nghỉ sau mấy tháng đi làm, ở nhà ôn thi công chức. Khi đi thi tôi nghĩ mình sẽ đỗ, hy vọng nhiều lắm vì tôi làm bài khá chắc. Bố mẹ có nhờ một số họ hàng xin việc vào nhà nước nhưng tôi nghĩ mình đỗ công chức nên không đi làm. Nào ngờ cứ chờ đợi, ngóng sau hơn nửa năm mới có kết quả. Tôi trượt! Vừa tiếc cơ hội đã qua, vừa trách mình đã không nghe lời bố mẹ bảo có làm được bài cũng không đỗ đâu con ạ.

Tôi là người không may mắn, ngay cả xin đi làm những công việc tạm bợ để sống qua ngày ở Hà Nội cũng không xin được. Tôi đi xin rất nhiều nơi, những công việc trước đây sinh viên tôi đã làm thêm cũng quá khó khăn, nơi thì bảo quá tuổi, nơi thì quá đông người nộp, nơi hẹn khi nào đi làm sẽ gọi mà cũng chẳng thấy đâu. Tôi cứ vật vờ hết về quê lại lên thành phố, ngay cả ở quê tôi, Hải Phòng, tìm một công việc phù hợp cũng là điều không thể trong lúc này. Nhiều người hỏi đã đi làm ở đâu chưa, chồng con gì chưa tôi cứ ậm ừ cho xong.

Giờ đây tôi đã bỏ phí rất nhiều cơ hội, thời gian; thấy quá lãng phí mà không làm gì được. Ngày càng khó xin việc. Tôi đã ở nhà được gần 1 năm rồi. Chán cũng đủ rồi, buồn cũng đủ rồi. Giờ tôi chỉ biết kệ cà chờ đợi xem có cơ quan nào tuyển người thì xin đi làm nhưng cũng khó lắm. 25 tuổi tôi không có gì trong tay: tiền không, việc không, tình không, bạn cũng không. Nhiều lúc nhìn các bạn đi lấy chồng, con cái hết cả rồi nhìn lại mình chẳng hiểu số mình nó ra làm sao nữa! Đến giờ vẫn chưa mảnh tình nào. Ngày trước tôi thấy thế là bình thường, là vui vẻ; còn giờ đây tôi thấy là không bình thường, sao lại thế được? Chẳng lẽ cứ sống thế này mãi sao! Bao giờ tôi mới có điểm dừng chân cho mình?
Đào
 
Chỉnh sửa lần cuối bởi người điều hành:
thông cảm với hoàn cảnh của bạn, mình cũng thỉnh thoảng nghĩ thế, mình cũng từng bỏ qua nhìu cơ hội tốt, nghĩ lại thấy chỉ cần tận dụng 1 trong số đó thoi là cũng ổn định lắm rồi, nhưng mà kệ nó thôi, đành ngậm ngùi chiến đấu típ vậy, cs còn dài mà, chỉ tiếc là sẽ chậm hơn ngta thoi, bạn bè cùng trang lứa nhìu đứa ổn định nhìu cái lâu lắm rùi mà mình vẫn như này, nghĩ lại cũng hơi thấy bùn bùn :(
 
mình cũng giống bạn tiền không, nghề không, bạn bè thì chồng con gần hết.Mấy tháng trước mình còn mới bị lừa mấy mấy triệu khi làm việc cho 1 công ty lừa đảo cơ. Chẳng nhẽ bố mẹ cho tiền ăn học rồi lại còn phải tốn tiền xin việc cho nữa mình ko nỡ.
 
Chị cũng thông cảm với em, em đừng buồn và bi quan em ah, có trách là trách mình ra trường không hợp thời, cái lúc mình ra trường đúng lúc kinh tế khó khăn. Mặt khác nghề thẩm định giá chỉ ưu tiên nam vì công việc vất vả, hay phải đi lại nên việc em chưa được tuyển dụng cũng không có gì phải trách bản thân mình em ah. Hãy cố gắng tận dụng cơ hội sau chứ đừng ngồi đó mà tiếc nuối những cơ hội đã qua. Mà hình như em học NEU 51 ah
 
Cố lên bạn ơi, tôi cũng 25, cũng đang chênh vênh trên con đường mình đang lựa chọn
 
Có lẽ hoàn cảnh của tôi cũng không khác gì bạn! Không tiền, không tình, Có chăng khác là tôi đang có 1 công việc tại ngân hàng nhưng...
Tôi cũng 25 tuổi, tốt nghiệp đại học chuyên ngành tài chính - ngân hàng của một trường không chuyên dạy về kinh tế. Tốt nghiệp dc gần 2 năm nhưng đến giờ vẫn cù bơ cù bất.
Ra trường trong hoàn cảnh kinh tế khó khăn, nộp hơn vài chục hồ sơ vào cả chục ngân hàng, hên cũng dc vài ngân hàng gọi đi phỏng vấn, nhưng lên phỏng vấn thì... hơn cả chục thí sinh toàn là tốt nghiệp từ các trường đại học nổi tiếng trong nước và nước ngoài,nói tiếng anh như gió, ngoại hình cao ráo, mối quan hệ rộng. Còn mình thì sao? tốt nghiệp ngàng ngân hàng tại một trường chuyên về kỹ thuật, dân tỉnh lên thì mối quan hệ đâu ra, và nói thẳng ra là kiến thức về ngân hàng của mình còn thua xa họ. Lấy gì mà cạnh tranh đây? Thế nên mỗi lần phỏng vấn xong lại lủi thủi mang hồ sơ về.
Thế rồi cuối cùng cũng xin dc vào làm nhân viên tín dụng cá nhân của 1 ngân hàng, phỏng vấn sơ xài rồi cũng nhận mình.
Nhưng mà nếu ai đã làm tín dụng cá nhân rồi thì biết, lương thấp, suốt ngày phải chạy ngoài đường phát tờ rơi, đăng tin quảng cáo, đi tỉnh liên tục như cơm bữa... => mà vẫn ko đủ doanh số, trừ 1/2 lương, lương và hoa hồng nhân dc còn ko đủ chi phí đi lại và in giấy phát tờ rơi nữa. Càng nhục khi cuối tháng phải mặt dày xin tiền bố mẹ để trả tiền nhà, nhà cũng ko giàu có gì, mang tiếng làm ngân hàng mà lương còn thấp hơn nhân viên chạy bàn cafe.
Nản không thể tả, cũng nộp hồ sơ nhiều nơi nữa nhưng vẫn bặt vô âm tín.
Thấy cuộc sống sao mà khó khăn quá, cũng rất muốn nâng cao kiến thức, muốn nâng cao trình độ tiếng Anh và học thêm 1 thứ tiếng khác nữa nhưng làm sao mà học dc khi suốt ngày cứ phải lo cơm áo gạo tiền.

Mặc dù hoàn cảnh là thế nhưng nói thiệt là mình vẫn hi vọng vào một tương lai tốt đẹp hơn, mình vẫn luôn cố gắng suy nghĩ tích cực và mình hi vọng bạn cũng như thế. Chỉ cần luôn lạc quan, ko ngừng hoàn thiện chính mình thì chắc thành công sẽ đến thôi. Cố lên nhé!
 
Chỉnh sửa lần cuối bởi người điều hành:
trời ơi, bạn giống tôi quá, giờ đây cũng đã 25 tuổi, tiền không, tình không, việc không. Cũng cảm thấy mình không còn nhiểu thời gian nữa, cứ cù bất cù bơ nản quá. Số tớ xin việc cũng vất vả, vận may không mỉm cười, cũng đi thi, đi phỏng vấn nhiều ngân hàng cuối cùng vẫn out.Giờ muốn tìm 1 việc làm tàm tạm cũng khó. Cảm thấy hối tiếc về sự thiếu chín chắn của mình mà nên cơ sự này (trước đây khi mới ra trường tớ đã có 1 công việc lương cao tại tỉnh nhà, nhưng công việc khá vất vả, và rồi thêm 1 số lý do cá nhân mà tớ đã quyết định nghỉ việc). Nghỉ việc rồi mới thấy tìm đc 1 công việc tốt, nhất là ở tỉnh lẻ mới khó khăn làm sao. Tớ cũng đang loay hoay với những câu hỏi giống như bạn. Thấy chán nản thật sự bạn ạ. thôi thì cùng cố gắng nhé! good luck 4U and 4 me!
P/s: Bạn học thẩm định giá trường nào thế?
 

Tin tuyển dụng mới nhất

Thống kê MXH

Tổng số chủ đề
34,577
Số bình luận
528,091
Tổng số thành viên
351,654
Thành viên mới nhất
kyzsvaass968020
Back
Bên trên