Đơn giản hơn để suy nghĩ

rubikboyvn

Thành viên
[h=2]Nguồn: Mạng xã hội văn học[/h]

Sáng hôm nay thức dậy, trời quang hơn những ngày trước và nắng tươi lên đến nhẹ lòng. Thế là tôi quyết định vứt cặp xuống và ngồi xuống bậc thềm để ngắm nhìn mặt hồ phẳng lặng trước nhà rồi để mình lạc trong những suy nghĩ ... Tôi lại đúp học nữa, hành động này tôi quyết tâm sẽ ko tái lặp nhưng cứ hế những lúc thế này thì tôi lại cho nó trôi tuột theo buông thả...

Tôi thích để mình trong trạng tháng đê mê này hơn, có thể hôm qua tôi bận bịu trút hết mình vào học tập bận rộn với ý nghĩ phải tăng tốc hơn nữa, không được lơ là nhưng hôm nay tôi để minh tự tại mà suy nghĩ về những điều mong lung lúc này.... Ai mà biết được, có thể ngày mai lại khác đi chăng....

Một chiều tuần trước thôi, mẹ tôi phải về quê gấp vì tin bà ốm, tôi phải một mình tới bệnh viện khám định kì mặc dầu bệnh của tôi vẫn chưa mấy tiến triển gì... Ngồi ở phòng đợi, lờ hờ nhìn đồng hồ đếm thời gian, tôi bắt chuyện với người đàn bà bên cạnh, hẳn tôi phải nhớ lắm nụ cười của cô, nó rất thánh thiện một cách lạ. Suốt buổi chúng tôi tíu tít những chuyện chả đi đến đâu nhưng thực rất hấp dẫn kể cả thường ngày tôi không buồn nhắc đến chúng. Vì thế tôi để lỡ số thứ tự khám của mình và đành đợi đợt khám cuối cùng và người đàn bà đó ẳn hẳn cũng giống tôi. Điều gì cuốn hút chúng tôi đến vậy, chả ai hiểu được và chính tôi cũng chẳng hiểu được, nhưng tôi không hối tiếc về khoảng thời gian nói chuyện cùng cô, tôi thấy lòng mình được trải ra và mỉm cười nhẹ vui hơn... Sau đó tôi tình cờ biết được cô ấy bị HIV, tôi rùng mình và tim giật đứng.... tôi tưởng tượng cảnh người đàn bà đó vồ lấy tôi rồi xé nát da thịt tôi ... đời tôi coi thế là đứt. Nhưng ngay sau đó, tôi nhớ tới nụ cười làm tôi mê lòng và buổi nói chuyện rất thân mật đó, tôi lại nghĩ thật ra cô ấy cũng như tôi, đều đang mang trên mình căn bệnh, chỉ là căn bệnh của tôi khiến tôi mòn mỏi với ngày tháng, còn bệnh của cô thì khiến cô chết nhanh hơn tôi, cũng có thể, và trên hết là cô đang tách biệt với thế giới còn lại.... cũng có lẽ.... Ai mà biết được, có thể một ngày nào đó tôi cũng sẽ chết , chẳng hạn là vậy... tôi sẽ mong muốn những người thân tôi đừng khóc vì tôi, tôi muốn họ đặt lên tôi những bông hoa ko phải màu hoa trắng mà là màu hoa hồng, hoa đỏ, hoa xanh....tôi muốn người ta không chôn mình dưới đất tối tăm mà hãy thả trôi tôi trên dòng sông để lênh đênh trên cuộc hành trình khám phá cuộc sống mà trước kia tôi chưa biết được, để ánh nắng mỗi sớm mai sưỡi ấm trên cái xác khô cằn của tôi.... Thật ra thì sáng nay tôi vẫn ngồi đây và viết những dòng tâm sự này ...

Tôi nhớ tới lần tôi chưa học bài khi tới lớp, trước đó tôi đã định xin nghỉ học vì tôi không đủ tự tin để tới trường, nhưng tôi đã vẫn đi và hôm đó tôi được mời lên bẳng đúng như ý trời định.... Tất nhiên tôi bị điểm kém và gặp vài ánh mắt ái ngại cho tôi.... Tôi đã buồn hơn khi nào hết, đó là hồi năm tôi mới bước vào lớp 10 với quyết tâm đạt học sinh giỏi. Thật ra thì lúc này tôi đang ngồi đây và chợt cười vẻ mặt tôi lúc đó, tôi thấy nó không đáng sợ như tôi nghĩ và suốt cả 3 năm học tôi không giành được đợt sinh giỏi nào. Thế nhưng tôi vẫn sống tốt đấy thôi.... và việc học sinh giỏi với tôi chả còn quan trọng nữa....

Hồi bố tôi bệnh nặng, mẹ tôi đã rất đau lòng và hốt hoảng tìm đủ mọi cách để bố tôi được sống, mẹ trách anh em tôi không hay chuyện trò quan tâm bố, hồi đó chúng tôi còn rất nhỏ và chả biết gì về việc bố tôi sắp mất, tôi còn ganh tị vì bố ngày nào cũng được ở nhà còn tôi thì phải tới trường học bao nhiêu thứ. Thế rồi bố tôi mất và mẹ tôi tưởng chừng như không thể vượt qua được nỗi tuyệt vọng đó. Nhưng bây giờ mẹ tôi vẫn sống tốt và còn cười rộ lên mỗi khi kể về những kỉ niệm của bố với mẹ, còn tôi lại thấy lòng mình xao xao đến lạ, tôi muốn một ngày kia tôi sẽ gặp lại bố, tôi nhớ nụ cười ấm áp ấy.....

Đã có lúc tôi tuyệt vọng vì tôi mắc bệnh, rồi tôi không đạt được những thành công như tôi định .... nhưng bây giờ tôi vẫn ngồi đây và viết lên những điều này. Có thể hôm qua tôi sợ sệt và tò mò cái chết nhưng tôi vẫn ở ngay lúc này đấy thôi.... Từ sau tất cả những suy biến trong tôi , tôi mới nhận ra rằng mọi sự như đã được sắp đặt từ trước, và đã được lên dây cót và vận hành từ một khoảng thời gian nào đó định sắn... còn việc của tôi là sống sao cho lòng mình cảm thấy yên nhẹ như lúc này. Một lúc nâng lòng vào sáng sớm để cảm nhận được trạng thái cô đơn thực tại nhưng mãnh liệt hơn là cuộc đời tươi đẹp này. Hết hôm nay và một sớm mai lại bắt đầu.... tôi đâu còn sợ cái chết như tôi tưởng.... bởi tôi muốn sống để mình có thể tự tại trong suy nghĩ và nhẹ nhõm trong mỗi hơi thở cuộc sống ....
 
bài viết rất ý nghĩa, có lẽ từ nay tôi sẽ bớt ke5u ca về bản thân vì dù sao mình cũng hạnh phúc hơn r6at1 nhiều người rồi
 

Tin tuyển dụng mới nhất

Thống kê MXH

Tổng số chủ đề
34,577
Số bình luận
528,091
Tổng số thành viên
351,650
Thành viên mới nhất
lagwagonmerch
Back
Bên trên