Nhật ký viết chung

Mấy ngày hôm nay cảm thấy thật mệt mỏi, mệt mỏi cả thể chất lẫn tinh thần. Hôm nay đi làm về mà ngủ một mạch đến 9h chẳng còn biết mô tê gì cả. Mệt thật. Ngày nào cũng chạy như con thoi. Hình như lâu lắm rồi cũng chẳng còn để tâm đến cảm xúc của chính mình. Thèm một câu nói của ngày xưa. Mệt lắm phải không? Ngủ ngoan nhớ, Xoa đầu.
Còn lúc này, mình hiểu, chỉ có một mình mình trên con đường ấy. Từ bé vì là con một nên luôn cố tỏ ra mạnh mẽ, gồng mình lên với tất cả vì không muốn làm bố mẹ lo lắng. Có lẽ vì thế mà luôn thấy mình cô độc. Mạnh mẽ chỉ là cái vẻ ngoài, bên trong những lúc thế này, mình thấy mệt mỏi vô cùng.
Tại sao mình lại phải như thế, tại sao chỉ vì cái nhìn của những người không thật sự quan tâm đến mình mà mình phải gồng mình lên như thế. Những lúc mình như thế này, họ có quan tâm không? Vì họ mà cảm thấy thế này có đáng hay không?
Lâu rồi cũng chả còn biết rơi nước mắt, cảm xúc chai sần rồi lặng đi trong những giấc ngủ. Thèm ngủ, chỉ thèm ngủ mà thôi. Rồi ngày mai thức dậy lại nói cười như thế.
Phải. Ai cũng có những quyết định của riêng mình, có những toan tính của riêng mình, có những thứ thật sự không thể nói được. Mình biết mọi người đang trách mình sao lại thờ ơ như thế, sao không lo công việc ổn định đi nhỉ? sao nó cứ thờ ơ như thế nhỉ? Có lẽ, cái vẻ ngoài tươi cười, tưng hửng của mình chả thay đổi được. Nhưng đằng sau nó, mình đang cố gắng, cố gắng từng ngày. Và mỏi mệt như thế nào thì chỉ mình hiểu mà thôi. Nhưng mình cũng cảm thấy ấm lòng lắm vì bên cạnh vẫn có những người luôn ủng hộ mình. Người chị đã cho mình định hướng và lối đi, cho mình động lực, người "em trai" luôn tin tưởng mình, động viên mình. tự nhủ, dù mệt mỏi thế nào hãy cố gắng nhé Mikochan.

Rồi sẽ đến lúc con cần phải trở về
cần được khóc và cần lau nước mắt
con đã từng ước mình đừng sinh ra để không bao giờ phải sống mỏi mệt
chỉ ước mình là dòng nước mà thôi...

Có lẽ con đã bất hiếu từ lúc mới chào đời
những đớn đau, giận hờn đều cuộn vào lòng giấu kín
con không cho phép mình nhìn thấy giọt nước mắt của mình rơi xuống
cứ lạnh lùng để lớn lên...
Đôi khi con thèm khát thể hiện sự yêu thương
những giấc ngủ bớt đi nhiều mộng mị
trải lòng ra mà không bận tâm nhiều phút giây suy nghĩ
ai tốt hay không tốt với mình?
Chiều nay đi làm về đi ngang qua nhà thờ, đã đi qua rồi, lai vòng lại. Nay không phải ngày lễ, nhà thờ thinh lặng hơn ngày thường, Nhìn quanh có các bạn công giáo đang chắp tay cầu nguyện. Dù mình chẳng phải là người công giáo nhưng mỗi khi đến đây đều cảm thấy lòng mình bình yên lạ. Rồi mình cũng chắp tay lên, cầu nguyện trong thinh lặng và chợt nhận ra đó là điều từ lâu lắm rồi, mình không còn làm nữa....

Trong cuộc sống có nhiều điều mệt mỏi lắm bạn à. Quan trọng là quyết định của chính bản thân bạn thôi. Tặng bạn 1 đoạn trong bài hát mà mình yêu thích:
" I wonder if I can keep living without the answer
'Cuz the road I decided on is quite boring
Holding love, dreams and wounds in my hands
I'm moving on in my own way "
Quan trọng bạn phải tin tưởng vào chính bản thân mình và phải bie
 
Hôm nay mình được về sớm cực, sư phụ về trước nên vừa hết giờ là mình cắp dép về luôn, ngại thế ! kaka. Cảm giác bước chân ra khỏi cơ quan và ngoài trời còn sáng rõ, với mình là một cảm giác hạnh phúc, lần nào cũng thế, cứ vừa đi vừa cười, chẳng hiểu tại sao luôn :). Có những ngày trời mưa và những ngày trời nắng, quan trọng là không có cái nào là mãi mãi. Mình cực thích những ngày nắng ráo như hôm nay, mọi thứ thật nhẹ nhàng, dường như hôm nay tâm trạng của ai cũng tốt cả ấy nhỉ .... Cuộc sống mà cứ mãi được nhẹ nhàng thế này thì chắc mình cũng chẳng có mơ ước gì lớn lao hơn, mình tham lam nhưng cái tham lam của mình cũng nhỏ nhoi thôi ấy mà :) Mong rằng sắp tới mình sẽ làm tốt mọi chuyện vì mình thật sự rất trân trọng mọi thứ mình đang có, mong là như vậy :)
 
vãi :)) mình làm chỗ khác 3 năm :)) có tiếng nói, sếp quý, sắp...:))
nhưng vẫn chuyển sang vcb, để được sang môi trường lớn hơn, bắt đầu lại từ đầu như đội mới ra trường, lương như nhau, cũng thử việc 3 tháng, user dùng chung 1 năm, đồng phục 1 năm sau mới có, photocopy, chạy đưa giấy tờ gần 1 năm :)) nhưng mình chưa bao h hối hận vì giống như đang quen ở sông thì được ra biển
tầm nhìn khác, cách tiếp cận khác, mọi thứ đều khiến mình lớn hơn
--> đừng đòi hỏi vì chẳng ai nghe đâu và chẳng có ai là không thể thay thế cả
Nể anh thật đấy, chẳng biết em có khi nào có được dũng khí và sự kiên nhẫn đó ko nhỉ ?, em gắn bó với chỗ cũ chưa tới 1 năm, nhưng hoàn toàn ngược lại, đã từng có ý định bỏ cơ hội ra biển để ở lại sông =)) cũng từng suy nghĩ lung lắm, mn đều bảo chẳng hiểu còn có cái gì phải suy nghĩ, nhưng ...=)). Thật ra em thấy với những người làm việc lâu năm như anh nhảy việc đôi khi lại dễ quyết hơn, vì cũng đã gắn bó một thời gian đủ dài, đủ hiểu mọi thứ ở môi trường cũ rồi thì tìm đến một môi trường mới là tất yếu, đó là bắt đầu mới nhưng ko phải bắt đầu từ số 0, nhưng cứ thử làm mới được một thời gian ngắn xem, mọi thứ vẫn còn nhiều mới mẻ, cảm thấy mình còn nhiều điều chưa biết hết rồi bỏ rồi nhảy chỗ khác, rồi bắt đầu, là bắt đầu từ 0 thực sự, khó nghĩ hơn nhiều ấy chứ :). Nhiều khi cũng thấy lạ, chính ngày mới ra trường em mới thấy nản chạy vặt như thế chứ khi bắt đầu lại thì lại thấy từng việc, từng việc một dù nhỏ đến đâu, chỉ cần là công việc thì cũng đều làm với một tâm trạng vui vẻ, kì lạ ! cơ mà ko phải tới gần 1 năm thật đấy chứ @@
em cũng chẳng muốn đanh đá nói làm gì
nhưng thấy nhiều em mới ra trường, lúc nào cũng nghĩ mình giỏi, mọi người phải làm thế này thế nọ vì mình
mà k biết rằng trước khi đòi hỏi thì phải phấn đấu đã
hoành tráng kêu em giỏi lắm, bla, bla...->> nói thật chứ soạn 1 cái công văn chắc gì đã soạn được mà cứ đòi phải làm công to việc lớn
Nhiều bạn có back up còn khiêm tốn, âm thầm học hỏi, nhẫn nhịn cố gắng
em thấy bây h nhiều bạn trẻ ích kỉ và đòi hỏi quá đáng luôn
Em thấy anh nói đúng, nhưng cũng nên thông cảm, chẳng phải là đòi làm "công to việc lớn" gì nhưng mới ra trường mà, một mớ kiến thức đao to búa lớn còn nóng hổi trong đầu, hăm hở muốn làm gì đó với chúng thì gặp ngay thực tế là phải bắt đầu từ những thứ nhỏ nhặt, lặt vặt nhất, hơi sốc và hụt hẫng thôi, có người phản ứng, có người không, có người thích nghi nhanh, có người thích nghi chậm nhưng rồi cứ đi làm một thời gian là sẽ định hình lại mình đang đứng ở đâu liền :)
 
Nể anh thật đấy, chẳng biết em có khi nào có được dũng khí và sự kiên nhẫn đó ko nhỉ ?, em gắn bó với chỗ cũ chưa tới 1 năm, nhưng hoàn toàn ngược lại, đã từng có ý định bỏ cơ hội ra biển để ở lại sông =)) cũng từng suy nghĩ lung lắm, mn đều bảo chẳng hiểu còn có cái gì phải suy nghĩ, nhưng ...=)). Thật ra em thấy với những người làm việc lâu năm như anh nhảy việc đôi khi lại dễ quyết hơn, vì cũng đã gắn bó một thời gian đủ dài, đủ hiểu mọi thứ ở môi trường cũ rồi thì tìm đến một môi trường mới là tất yếu, đó là bắt đầu mới nhưng ko phải bắt đầu từ số 0, nhưng cứ thử làm mới được một thời gian ngắn xem, mọi thứ vẫn còn nhiều mới mẻ, cảm thấy mình còn nhiều điều chưa biết hết rồi bỏ rồi nhảy chỗ khác, rồi bắt đầu, là bắt đầu từ 0 thực sự, khó nghĩ hơn nhiều ấy chứ :). Nhiều khi cũng thấy lạ, chính ngày mới ra trường em mới thấy nản chạy vặt như thế chứ khi bắt đầu lại thì lại thấy từng việc, từng việc một dù nhỏ đến đâu, chỉ cần là công việc thì cũng đều làm với một tâm trạng vui vẻ, kì lạ ! cơ mà ko phải tới gần 1 năm thật đấy chứ @@

Em thấy anh nói đúng, nhưng cũng nên thông cảm, chẳng phải là đòi làm "công to việc lớn" gì nhưng mới ra trường mà, một mớ kiến thức đao to búa lớn còn nóng hổi trong đầu, hăm hở muốn làm gì đó với chúng thì gặp ngay thực tế là phải bắt đầu từ những thứ nhỏ nhặt, lặt vặt nhất, hơi sốc và hụt hẫng thôi, có người phản ứng, có người không, có người thích nghi nhanh, có người thích nghi chậm nhưng rồi cứ đi làm một thời gian là sẽ định hình lại mình đang đứng ở đâu liền :)
:)) ah a ngày trước làm được 1 năm cũng là 1 bác muốn giúp anh sang chỗ khác rồi nếu làm tốt thì cũng chỉ 1-2 năm là có khả năng lên PP nhưng anh cũng đành từ chối vì thấy hồi đấy mình còn bé tí, chẳng biết gì, mà sang môi trường NHCP thì dữ dội lắm, k đủ lông cánh mà ngồi chỗ gió lớn vó vẩn lại đứt phần phật thì chết :))
mỗi người 1 mục đích thôi em, có người hết lòng vì tiền, có người muốn cân bằng cuộc sống mình ở mọi mặt
quan trọng là điều nào khiến cho mình hạnh phúc thôi :p
còn các bạn trẻ nóng với nguội thì anh k bàn, nhưng thái độ tiếp cận công việc và đối xử với các anh chị thì phải xem lại
thái độ tốt thì học được nhiều, được nhanh
thái độ xấu thì chẳng ai bảo gì :)) có những kinh nghiệm vấp vào mới nghiệm được
có người chỉ để mình tránh vấp có phải sướng hơn k :p vậy mà không biết tận dụng
 
ơ, HN vui mà em
có cái phố cổ nhỏ nhỏ và các chỗ khác to to, có mùa đông lạnh, mùa thu se mát, mùa hè nóng nực, và mùa xuân bực mình vì lắm mưa :))
Có nhiều thứ hay nhưng cũng vô vàn thứ đáng ghét a ạ, e ko bh nghĩ HN là nơi mình sẽ gắn bó suốt hết quãng đời sau này, e thích sống ở ĐN, hoặc về già e sẽ cùng chồng, bố mẹ đi du lịch, quên hết mọi thú vướng bận, hi vọng là có thể làm đc.
 
Đời là một bản nhạc không lời
Đời về cơ bản buồn chơi vơi
Giữa đêm lặng bước nơi góc tối
Ánh trăng nay đâu còn muốn hiểu tôi.
[G_H]
 
Có nhiều thứ hay nhưng cũng vô vàn thứ đáng ghét a ạ, e ko bh nghĩ HN là nơi mình sẽ gắn bó suốt hết quãng đời sau này, e thích sống ở ĐN, hoặc về già e sẽ cùng chồng, bố mẹ đi du lịch, quên hết mọi thú vướng bận, hi vọng là có thể làm đc.
hì hì vậy hả em
chắc a thì quen với HN rồi nên k thik các nơi khác
ĐN, Nha Trang, Vũng Tàu, Sài Gòn rồi nhìu nhìu các tỉnh khác thì cũng đi hết rồi
nhưng kêu sống vài tuần thì ok, chứ sống lâu riết rồi thì vẫn thèm HN hơn :))
còn bạn anh ở ĐN thì cứ chê ỏng chê eo HN :)) a vố ĐN rồi thì kêu ĐN ...không có tắc đường :)) buồn chết
 

Tin tuyển dụng mới nhất

Thống kê MXH

Tổng số chủ đề
34,577
Số bình luận
528,094
Tổng số thành viên
351,781
Thành viên mới nhất
jacklogon
Back
Bên trên