Nhật ký viết chung

2 ngày không thể ol cập nhật thông tin.Mới tối nay trở về với 1 chút gì đó vui trong lòng.Có những thứ trước giờ luôn đặt đâu trong suy nghĩ mà không nói ra.Và quả thật,gia đình,tình cảm gia đình luôn là điều tuyệt với nhất.
Về nhà,lên coi ub thấy lịch pv MB ở Đồng Nai...tèn tèn tèn....ko có tên mình :)...hơi buồn,rồi nhớ ra bữa đó mình thi QHKH CN chứ có thi SME đâu mà có tên ^^....Lại 1 chút hi vọng và hồi hộp,cầu cho mỗi ngày trôi qua là 1 ngày vui...:)
 
Em trai học Học viên Kỹ thuật quân sự, không hẹn trước mà được về nhà. Vui quá đi mất. Bù lại cái lúc tức tối vì anh chồng mình cho leo cây, hẹn hò từ đầu tuần rồi đùng một cái lại không về nhà được.:)
 
Sao lai co nhung nguoi khon loi nhu the ko biet???? Tinh ra ban be minh hien chan, di lam roi moi thay co that nhieu loai nguoi.
 
“Có phải chúng ta đang ngày càng ít nói với nhau hơn. Chúng ta gặp nhau qua YM, tin nhắn, chúng ta đọc blog hay những câu status trên Facebook của nhau mỗi ngày, chúng ta những tưởng đã biết hết, hiểu hết về nhau mà không cần thốt lên lời. Có phải vậy chăng? ...

Nếu muốn được hiểu thì phải được lắng nghe. Nếu muốn được lắng nghe thì phải nói trước đã. Vậy thì còn ngần ngừ chi nữa, hãy nói với nhau đi. Nói với ba, với mẹ, với anh chị, với em, với bạn bè… Đừng chat, đừng email, đừng post lên Facebook, hãy chạy đến gặp nhau, hay ít nhất, hãy nhấc điện thoại lên, thậm chí chỉ để gọi nhau một tiếng “…ơi” dịu dàng!"

Trích: “Nếu biết trăm năm là hữu hạn”
Tác giả: Phạm Lữ Ân
 

Tin tuyển dụng mới nhất

Thống kê MXH

Tổng số chủ đề
34,577
Số bình luận
528,091
Tổng số thành viên
351,630
Thành viên mới nhất
lilpeejmerch
Back
Bên trên