tâm sự của 1 người yêu đơn phương (st)

hongminh37

Thành viên
Trên đời này có 1 thứ tình cảm đau đớn nhất và cũng vĩ đại nhất, thứ tình cảm đã ở bên tôi suốt 4 năm qua. Đó là tình yêu đơn phương…


Tôi yêu anh, cũng chẳng hiểu vì sao yêu anh, dù có bao nhiêu lần tôi cố gắng suy nghĩ rằng ở anh có thứ gì mà khiến tôi yêu đến vậy. Nhưng cho đến bây giờ tôi vẫn không có được câu trả lời cho mình. Và tạm thời trả lời trái tim rằng yêu anh chỉ vì yêu anh, chẳng vì anh là ai, cũng chẳng vì anh có gì và không có gì.
Tôi đã tưởng tượng, rất hay tưởng tượng về 1 tương lai tươi đẹp. Tôi luôn nghĩ rằng sau này chúng tôi sẽ kết hôn, và sẽ có những đứa con – của 2 chúng tôi. Tôi cũng không hiểu sao mình lại hay tưởng tượng về cái mái ấm đó, tôi chỉ biết rằng những lúc tôi vui, những lúc tôi mơ mộng tôi lại hay nghĩ về viễn cảnh đó. Nhưng liệu nó có phải là ảo mộng, là ảo giác của tôi không? Khi mà anh không hề dành tình cảm đó cho tôi.

Còn nhớ ngày tôi nói với anh rằng tôi thích anh. Anh không dám nói thẳng rằng chỉ coi tôi là bạn, vì sợ tôi sẽ buồn. Anh nói hiện tại anh chưa muốn yêu đương, anh phải học xong đã, hãy đợi 2 năm nữa, khi anh ra trường rồi anh sẽ có câu trả lời. Tôi tin vào điều đó, cứ chờ đợi và đợi chờ. Khi anh ra trường, và đi làm rồi tôi lại chẳng thể nào mở miệng ra nói về chuyện đó được nữa, và dường như anh cũng quên mất những gì anh đã nói. Tôi lại tiếp tục cho đi những yêu thương của mình, những bằng cách lặng lẽ, để đến bây giờ, 2 năm nữa lại trôi qua, và tôi cũng chưa có được câu trả lời của anh.

Có gì đau đớn hơn khi tình cảm của mình được cho đi mà người ta không thèm nhận? Chẳng biết làm gì hết, chỉ biết lặng lẽ ngắm nhìn cuộc sống của người ta từ một nơi rất xa. Liệu có ngày nào tôi có thể bước vào cuộc sống đó?
Có những lúc tôi tự lừa dối mình bằng những ảo tưởng, những hy vọng rằng anh cũng thích tôi. Để rồi sau đó tôi lại sụp đổ, lại thất vọng khi nhận ra anh chỉ coi tôi là em gái. Có khi chỉ là một cái nhìn, một câu hỏi quan tâm, một vài cử chỉ biểu hiện… tôi cũng bám vào để cố gắng hy vọng thêm nữa, để nuôi lớn tình cảm trong tôi, để một ngày nhận ra tất cả chỉ là ngộ nhận. Thất vọng về bản thân, thất vọng về tình cảm của mình đã chẳng được người ta để ý tới .


Có những khi muốn quen một ai đó, muốn yêu một ai đó nhưng trong lòng lại cứ chần chừ, cứ cố gắng hy vọng rằng một ngày anh sẽ nhận ra tình cảm của mình và sẽ đáp trả tình yêu đó. Và như thế, cứ chờ, cứ đợi, đợi một điều sẽ chẳng bao giờ xảy ra.
Đứa bạn thân, cũng là em gái kết nghĩa của tôi nói tôi nên quên anh đi, đã quá lâu để tôi dành tình cảm cho anh mà không được đáp lại. Tôi chối rằng tôi không còn thích anh, chỉ là anh em bình thường thôi, nhưng sự thật là gì? Tôi không dám thừa nhận vào tình cảm của mình, vì một chút kiêu hãnh của con gái.
Tôi biết ở tôi không có những điểm như người con gái lý tưởng của anh. Anh muốn người yêu anh xinh đẹp, giỏi giang, hiền dịu và nhiều thứ nữa. Nhưng tôi thì sao? Tôi không xinh, tôi cũng không giỏi, nói là hiền dịu thì cũng chưa đúng. Tôi cũng không có đôi chân dài thẳng, không có những ngón tay thon đẹp, không có quần áo thời trang… tôi chỉ là 1 người con gái giản dị, và nghèo.

Có khi trong lòng lại có thứ cảm xúc ghen khi thấy anh quan tâm, nhắc đến, cười đùa với người khác. Trong lòng đã từng lo lắng nếu anh yêu ai đó thì mình sẽ chẳng còn có cơ hội nữa.
Rồi có lúc thấy xót xa cho anh khi nhận ra anh cũng đang đau giống mình, cũng đang yêu đơn phương một người khác. Không hiểu sao những lúc ấy tôi lại càng thương và yêu anh nhiều hơn. Lại càng muốn bên anh, muốn được chăm sóc cho anh.
Cũng đã không ít lần tôi tự nhủ phải cố quên anh đi. Tôi vạch ra kế hoạch thực hiện: không liên lạc, không nhắc đến, cho số điện thoại của anh vào black list…nhưng có 1 điều tôi đã không thể làm được, đó là thôi nghĩ về anh.
Đã có lần tôi cố mượn rượu để có đủ dũng khí nói với anh, rằng tôi vẫn yêu anh, tôi nhớ anh lắm, nhưng sao khi nghe thấy giọng nói của anh, tôi lại không thể nói ra những gì mình muốn nói? Tôi lại cố tình nói linh tinh, cũng chẳng có mục đích gì. Rồi để lại trong anh ấn tượng không mấy tốt đẹp về tôi.
Có những lúc nói chuyện với anh, tôi như một cái máy, máy móc nói mà không có hồn. Chỉ nghe, trả lời và thêm vào đó là những khoảng im lặng. Để rồi khi tắt máy, tôi lại tiếc, vì sao không nói thế này, vì sao lại nói thế kia?
Có những lần ngồi sau xe anh, mặc dù muốn lắm nhưng tôi lại không dám ôm anh. Dù đã làm như thế vài lần rồi , nhưng sao bây giờ muốn lắm cái cảm giác ấy lại không dám làm?
Và nhớ lắm lần anh ôm tôi trước cổng nhà tôi. Anh nói tôi sắp làm anh ngã mất rồi, và bảo tôi hãy cố gắng vượt qua những gì mà anh làm. Tôi đã có hy vọng, rằng tình cảm chân thành mà tôi dành cho anh nay cũng được anh nhận ra. Nhưng hy vọng nhiều thì sẽ thất vọng nhiều. Đến cuối cùng thì chúng tôi vẫn chỉ là anh em.

Không biết đã bao nhiêu lần đứng trước anh mà tôi lại không thể nói gì ngoài vài câu xã giao, vì tôi sợ mất đi tình anh em giữa chúng tôi. Và nhiều lúc tôi còn chẳng dám thừa nhận tình yêu của mình…
Tại sao những lúc tôi vui, những lúc tôi buồn, cô đơn, tuyệt vọng, tôi lại chỉ nghĩ đến anh? Cứ mỗi ngày những cảm xúc, những hy vọng, những luyến tiếc, những yêu thương cứ dằn vặt mình. Tại sao yêu mà cứ như là chiến đấu? Một cuộc chiến đấu với chính bản thân mình. Sẽ không có người thắng, người thua những biết chắc chắn rằng kết quả sẽ rất đau đớn….
Nhưng cũng thật vĩ đại vì ngươi ta có thể chịu đựng được tất cả những đau đớn, dày vò đó. Biết là đau đớn những vẫn cứ lao vào, vẫn cứ cho đi, cho đi mỗi ngày, ngày qua ngày có khi lại nhiều hơn… dẫu biết rằng sẽ chẳng được gì cả. “ Em yêu anh vì em yêu anh chứ không phải vì anh sẽ yêu em… và em sẽ chờ đợi, là chờ đợi ngày em hết yêu anh, chứ không phải chờ ngày anh yêu em.” Vậy đó, tôi sẽ vẫn tiếp tục yêu anh…

Và muốn gửi đến anh lời bài hát này, đó là những gì tôi muốn nói với anh…

[video=youtube;1YbkKMCsngE]http://www.youtube.com/watch?v=1YbkKMCsngE[/video]
 
yêu đơn phương cũng giống như ôm cây xương rồng, càng yêu nhiều thì lại càng thấy đau...................buồn lắm chứ khi nghe a nói về ai đó, khi thấy a đi với ai đó......
 
bài viết của bạn làm mình nhớ đến bài này, yêu đến chết thì thui :D
NỖI LÒNG NGƯỜI VỢ CỦA MỘT SINH VIÊN XD

Sao mình lại cứ yêu và cứ cắm đầu vào quyết tâm lấy anh ấy nhỉ. Mình thật là ngu. Kỷ niệm của mình và anh là những ngày mình cắp cặp lẽo đẽo theo sau anh giữa sân trường Xây Dựng. Khi anh vào phòng thi mình chỉ biết ngồi chờ dưới gốc cây. Thỉnh thoảng nghe trên tán lá lào xào, phấn, phải gọi là mưa phấn mới đúng. Mình chỉ biết ngồi im không cả dám cử động hay di chuyển vì chỉ sợ phấn bay vào đầu. Mấy lần cũng bị dính trưởng rồi, đau đầu lắm mà lại tức nữa. Những lúc đó thấy giận anh quá đi mất, sao không chịu học hành mà ra trường cho đúng hạn, làm mình cứ phải đi theo để giám sát vì sợ anh bỏ đi chơi điện tử mà không đi thi. Năm thứ 5 trôi qua, rồi năm thứ 6, năm thứ 7 và rồi năm thứ 8. Trời ơi 4 năm liền chỉ có 16 môn học , vậy mà .........giờ vẫn còn 12 môn. Mình ước gì ngày xưa mình thi vào XD, bây giờ đi học hộ anh thì có phải tốt không chứ. Lúc quen nhau, mình là SV năm thứ nhất của Học Viện, anh bảo anh học XD năm cuối, nhìn SV XD mới phong độ làm sao, mình ngất luôn. Mình tự nhủ thế là 1 năm nữa anh ra trường, chỉ cần cả hai cố gắng thì tình yêu của mình sẽ có kết quả. Nào ngờ mọi chuyện lại chẳng được như mình mong muốn. Nhưng lỡ yêu rồi bỏ làm sao được, thế là mình đành phải chấp nhận đi học cùng anh, đi thi cùng anh và cả đi ném bài cho anh nữa chứ. Nhiều lúc ngồi 1 mình ở trường XD, thấy mọi người đi qua cứ nhìn ngó cũng thấy ngại, nhưng biết làm sao được. Mình có học XD đâu mà biết, lớp học thì toàn con trai, đi học chủ yếu là để kèm cho anh không trốn đi chơi điện tử. Ngày nào cũng ngồi cả buổi sáng học cả buổi chiều để chờ anh. có môn thi xong, hỏi anh làm bài có tốt không, anh bảo ít nhất phải được 8 điểm. Khi có điểm mình đến xem, thấy con 2 to đùng. Rồi môn nào cũng thấy: không được thi, cấm thi đợt 1, ... Anh học mãi không xong bắt đầu chán, lao vào chơi nhiều thứ nữa. 3 năm liền , kỳ nào cũng đăng ký 12, 13 môn học nhưng chẳng được thi môn nào. Rồi mình ra trường, đi làm được gần 1 năm, còn anh vẫn đang là SV năm thứ 8 của ĐHXD. Gia đình, bạn bè khuyên ngăn mình cũng quyết tâm không bỏ anh, lại còn đòi cưới nữa. Không ai bảo được đành chấp nhận cho cưới. Chuẩn bị học hè rồi, anh lại đến trường đăng ký môn học. Qua hè là sang năm thứ 9 rồi, khóa 45 mà. Anh bảo năm nay quyết tâm ra trường mà mình chẳng thấy tin tưởng tý nào. Anh cũng thông minh đấy chứ có ngu dốt đâu mà học mãi không xong. Chẳng lẽ học XD khó vậy sao. Mình có bầu được 3 tháng rồi, dự tính tháng 12 đẻ. Nếu bố nó mà cố gắng hết sức từ hè này và kỳ sau, may ra lúc con ra đời thì bố mới ra trường được. Sao mình thấy nản quá đi mất. Nghĩ lại cũng chẳng hiểu sao mình lại chọn cuộc sống thế này. Nhưng nói tóm lại là mình yêu quá không bỏ nổi. yêu nhất là câu nói: "Anh tên là C, đang học năm thứ 4 ĐHXD
 

Tin tuyển dụng mới nhất

Thống kê MXH

Tổng số chủ đề
34,577
Số bình luận
528,088
Tổng số thành viên
351,546
Thành viên mới nhất
Kubetlegalcom
Back
Bên trên