ngồi nhớ lại buổi phỏng vấn đầu tiên, thấy biểu hiện của mình thật tệ. Có lẽ là do lần đầu tiên, lại đi pv ở 1 bank lớn, hội đồng tuyển dụng khá đông. Mình thấy thật tiếc vì nếu được pv lại, mình nhất định sẽ thể hiện tốt hơn. Đây ko phải là lời biện hộ của 1 kẻ thất bại, cố biện minh cho sự yếu kém của mình đâu, mà một phần là do hoàn cảnh nữa. Mình được hẹn 8h30 lên, 8h mình đã có mặt ở đó, tâm trạng rất tốt vì đã chuẩn bị rất kĩ. Nhưng.... mình đã phải ngồi chờ vật vờ gân 2 tiếng, khi đã thấm mệt vì ngồi chờ do ko được đi tới đi lui để vận động, vì trong bank mà, đi vệ sinh thôi mà anh bảo vệ còn nhìn mình chằm chằm, kiểu như canh chừng vậy, chị nhân viên đột ngột kêu tên mình vào. Chưa kịp định thần mình đã phải vội vã bước vào vì không dám để hội đồng chờ lâu. Tự dưng lúc ấy tim mình đập mạnh và lúc trả lời câu cú không được rõ ràng mạch lạc. Cái dở của mình là không control được bản thân vào những thời khắc quan trọng như vậy, nhưng nếu mình không bị chờ đợi lâu như thế, có lẽ mình sẽ không bị giật mình khi bị kêu vào pv, và cũng ko quá nervous như vậy! NHƯNG lỗi lớn nhất vẫn là ở bản thân mình!!!
Bây giờ, m.người ai cũng háo hức mong chờ kết quả với một hi vọng không quá thấp như mình. Mình cũng muốn được hòa chung cái háo hức ấy với mng nhưng đó là điều không thể. Mình biết mình đã thể hiện rất tệ.
Thôi thì âu cũng là cái duyên, có lẽ mình k có duyên với bank.....